Có nhiều khoảnh khắc vinh quang của Chúa Giê-su được mô tả trong Tin Mừng: khi Ngài biến hình, khi Ngài làm các phép lạ, hay đỉnh cao là khi Ngài sống lại từ cõi chết. Thế nhưng, vào ngày lễ tôn Chúa Ki-tô Vua, Giáo Hội lại mời chúng ta nghe một đoạn Tin Mừng kể về giây phút bi thảm nhất của Ngài: bị treo trên thập giá giữa hai tên trộm, giữa những lời miệt thị, nhạo báng và thách thức.
Vậy đây sao — Thiên Chúa, Vua của người Do Thái và của toàn thể nhân loại?
Nếu không có niềm tin, hẳn chúng ta sẽ bối rối trước danh xưng “Chúa Ki-tô Vua” và thực tế bi thương ấy. Nhưng Chúa là Vua không theo cách định nghĩa của con người, mà theo cách của chính Thiên Chúa: Ngài cứu chuộc và cai trị bằng tình yêu và lòng thương xót. Ngài chọn đứng về phía những người tội lỗi để nâng họ dậy, hiến trọn mạng sống cho người Ngài yêu. Cây thập giá hẳn là một nơi hùng tráng và rực rỡ nhất của một vị Vua của tình yêu. Ngay trong giờ phút cuối cùng, khi người ta thách thức Ngài “hãy tự cứu lấy mình”, Chúa lại cầu xin Chúa Cha tha thứ cho họ.

Giữa hai người trộm cùng chịu đóng đinh, Chúa Giê-su vẫn tôn trọng tự do của họ — tự do tín thác vào Ngài và vào vương quốc của Ngài. Một trong hai người đã đặt trọn niềm tin ấy, để rồi trở thành “người trộm lành” như chúng ta quen gọi, và được chính Chúa hứa ban Nước Trời.
Chúa Ki-tô là Vua của những tâm hồn biết tin tưởng và yêu thương. Nước của Ngài không thuộc về thế gian này, nhưng là thiên đàng đích thực, nơi Ngài muốn dẫn mỗi người chúng ta tới. Ước gì khi gặp Ngài, chúng ta cũng được nghe lời hứa đầy an ủi ấy:
“Tôi bảo thật anh, hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên Thiên Đàng.”
Author
“Tình yêu Đức Kitô thúc bách tôi” (2Cr 5,14)
Đăng ký nhận bản tin từ Kênh Công Giáo - Ephata Catholic Media
Luôn cập nhật những bài viết và tin tức chọn lọc mới nhất của chúng tôi.