Hôm nay, Chúa Giê-su khẳng định: “Người không phải là Thiên Chúa của kẻ chết, nhưng là Thiên Chúa của kẻ sống, vì đối với Người, tất cả đều đang sống.”
Thật vậy, Thiên Chúa là Thiên Chúa của kẻ sống, đúng như lời phán. Nhưng chúng ta phải hiểu lời này thế nào khi bước vào những ngày cuối tháng 11 cầu nguyện cho các linh hồn đã qua đời? Làm sao chúng ta có thể liên hệ Thiên Chúa của kẻ sống với những người thân đã ra đi trước chúng ta?
Trong niềm tín thác vào tình yêu và ơn cứu độ của Chúa Giê-su, chúng ta tin rằng những người thân yêu của chúng ta, những người đã lãnh nhận Bí tích Rửa tội, dù thân xác còn nằm trong huyệt lạnh chờ ngày Chúa đến lần thứ hai, vẫn đang sống trong Chúa.
“Sống” ở đây không chỉ nói về sự sống thể lý, nhưng là sự sống linh thiêng—sự sống đời đời mà Thiên Chúa ban cho những ai thuộc về Ngài. Những người “được xét là đáng hưởng phúc đời sau” là những người được kết hợp sâu xa với Thiên Chúa.
Sự kết hợp ấy dựa trên một dây liên kết thiêng liêng—một tương quan bền vững với chính Thiên Chúa, là nguồn sống và nguồn hạnh phúc đích thực của họ—một niềm vui thiêng liêng vượt xa mọi hy vọng trần thế, như các thiên thần trên trời. Điều này hoàn toàn khác với câu chuyện mà nhóm Xa-đốc dựng lên về người phụ nữ lấy bảy anh em để duy trì dòng giống hay bảo đảm quyền lợi.
Là con cái Thiên Chúa chúng tin tưởng chúng ta và những người thân được thừa hưởng sự sống lại đời đời, vì Chúa chúng ta là nguồn sống của muôn loài.
Author
“Tình yêu Đức Kitô thúc bách tôi” (2Cr 5,14)
Đăng ký nhận bản tin từ Kênh Công Giáo - Ephata Catholic Media
Luôn cập nhật những bài viết và tin tức chọn lọc mới nhất của chúng tôi.