
Như đã nói ở trên, Tân Ước chỉ được hình thành như một bộ Kinh Thánh hoàn chỉnh vào thế kỷ IV, khi Giáo Hội Công giáo xác định quy điển. Các quyết định của Công đồng Hippo và Carthage sau đó được tái khẳng định tại Công đồng Nicea II (năm 787), Công đồng Florence (1440), và Công đồng Trent (1525–1546). Trong hơn 1100 năm, tất cả các Kitô hữu đều có cùng một bộ sách trong Kinh Thánh. Chỉ đến khi phong trào Tin Lành xuất hiện thì các sách thuộc Quy điển mới bị đặt lại vấn đề.

Martin Luther đã muốn loại bỏ (ngoài các sách khác) cả thư Giacôbê, thư Do Thái, thư 2 Phêrô và sách Khải Huyền. Nghiên cứu kỹ những sách đã bị loại khỏi Kinh Thánh Tin Lành cho thấy lý do chủ yếu là mang tính giáo lý:
- Gc 2,21–26 – bác bỏ giáo lý Tin Lành về ơn cứu độ chỉ nhờ tin vào Chúa Giêsu Kitô, tách rời khỏi việc bền đỗ trong việc lành (Sola Fide).
- 2 Pr 2,1–3 – cảnh báo về những “ngôn sứ giả” trong Hội Thánh, những kẻ sẽ “đem vào những lạc thuyết hủy diệt”.
- 2 Mcb 12,45 – có lẽ là bằng chứng mạnh mẽ nhất trong Kinh Thánh về sự hiện hữu của Luyện ngục.
- Sách Giuđitha – hình bóng về vai trò của Đức Maria trong việc chiến thắng Satan.
Không hề có danh sách các sách được bao gồm ở bất cứ nơi nào trong Kinh Thánh, và điều này dẫn tới một kết luận tất yếu: không Kitô hữu nào có thể tin rằng Kinh Thánh là Lời được linh hứng bởi Thiên Chúa nếu họ không tin vào thẩm quyền của Giáo Hội Công giáo, “cột trụ và nền tảng của chân lý” (1 Tm 3,15), Đấng đã xác định Kinh Thánh.
(2 Mcb 12,45; Mt 19,26; Ga 10,16; Ga 17,11; 1 Tm 3,15; Gc 2,21–26; 2 Pr 2,1–3)
Nguồn: Catholicism Frequently Asked Questions - St. Peter & St. Paul Catechism Ministry
Author

Chuyên viết các bài viết chia sẻ đời sống, giáo lý và thắc mắc Công Giáo
Sign up for Kênh Công Giáo - Ephata Catholic Media newsletters.
Stay up to date with curated collection of our top stories.