Tại sao sau khi kể dụ ngôn người đàn bà kiên trì đến kêu xin vị thẩm phán bất chính và cuối cùng đạt được điều bà mong muốn, Chúa Giê-su lại đặt một câu hỏi có chút ưu tư:
“Nhưng khi Con Người ngự đến, liệu Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng?”
Thiên Chúa thì luôn luôn trung tín. Trong mọi điều đáng tin nơi Ngài, lòng thương xót là nét rạng ngời nhất. Ngài lắng nghe lời chúng ta khẩn cầu, như người Cha chăm chú lắng nghe con cái mình nài xin.
Nếu bạn đã từng làm cha mẹ, bạn sẽ dễ hiểu điều ấy: không cha mẹ nào không thương con; thậm chí còn muốn cho con mình vượt quá điều nó xin, như thể “muốn rút cả ruột gan” mà trao cho nó. Nói như vậy để thấy: Thiên Chúa yêu thương chúng ta đến mức nào. Điều Ngài mong nơi chúng ta chính là lòng tin tưởng và niềm hy vọng bền bỉ nơi Ngài. Sự kiên trì trong cầu nguyện chính là bằng chứng của niềm tin và lòng mến ấy.
Còn tin, còn mến, còn hy vọng — thì chúng ta còn cầu nguyện liên lỉ.
Thỉnh thoảng, trong đời sống, khi bạn bắt gặp một bà cụ lần chuỗi Mân Côi, một em bé chắp tay trước tượng Chúa, hay một bác tài xế tranh thủ cầu nguyện lúc chờ khách — bạn sẽ cảm nhận được vẻ đẹp của đức tin sống động.
Khi Chúa hỏi: “Liệu khi Con Người ngự đến, Người còn thấy lòng tin trên mặt đất nữa chăng?” — không hẳn là Ngài nghi ngờ chúng ta; dù đúng là con người dễ nản chí, đức tin mỏng giòn và thường bỏ cuộc. Nhưng câu hỏi ấy còn là một lời mời gọi tha thiết: Chúa đã yêu chúng ta và luôn muốn yêu chúng ta nhiều hơn nữa.
Còn chúng ta — chúng ta có còn yêu Ngài không?
Author
“Tình yêu Đức Kitô thúc bách tôi” (2Cr 5,14)
Đăng ký nhận bản tin từ Kênh Công Giáo - Ephata Catholic Media
Luôn cập nhật những bài viết và tin tức chọn lọc mới nhất của chúng tôi.