Mười người phong hủi được Chúa Giê-su chữa lành, nhưng chỉ có một người quay lại cảm tạ Thiên Chúa. Chúa Giê-su nhẹ nhàng hỏi:
“Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?”
Người ngoại bang mà Chúa nói đến chính là người Sa-ma-ri.
Nếu nghe kỹ lời Chúa, ta thấy giọng Ngài không hề gay gắt như khi trách mắng các kinh sư và biệt phái. Ngài hiểu rõ nỗi khổ đau cùng cực của những người phong hủi. Trong xã hội Do Thái thời bấy giờ, họ bị xem là ô uế, bị loại trừ khỏi cộng đồng. Họ bị tách khỏi đời sống tôn giáo lẫn xã hội, phải sống cô lập với mặc cảm bị ruồng bỏ.
Chúa Giê-su thương họ, nên không chỉ chữa lành thể xác và cả nỗi cô đơn và tuyệt vọng. Ngài không cần những lời cảm ơn hay ca tụng của con người, nhưng mong họ nhận ra tình thương và quyền năng của Thiên Chúa nơi Ngài mà đến với Ngài trong mối tương quan với Đấng ban ơn cứu độ.
Chín người Do Thái có lẽ đã quá quen với tôn giáo hình thức, gắn việc “tạ ơn” với nghi lễ trong Đền Thờ, chỉ dừng lại ở việc tuân giữ luật lệ. Còn người Sa-ma-ri trở lại, sấp mình tôn vinh Thiên Chúa là Đấng của nguồn phúc.
Nếu chín người kia cũng nhận ra điều đó, họ không chỉ được chữa lành thân xác, mà còn được chữa lành linh hồn và được kéo gần đến với Thiên Chúa.
Còn bạn, đã từng dược Chúa chữa lành. Bàn đã đến gần tạ ơn Ngài hay là đi xa?
Author
“Tình yêu Đức Kitô thúc bách tôi” (2Cr 5,14)
Đăng ký nhận bản tin từ Kênh Công Giáo - Ephata Catholic Media
Luôn cập nhật những bài viết và tin tức chọn lọc mới nhất của chúng tôi.