Thiên Chúa tiến gần thành Giê-ru-sa-lem và đã khóc thương: “Phải chi ngày hôm nay ngươi nhận ra những gì đem lại bình an cho ngươi!” Lời than đầy cảm xúc ấy còn là một lời tiên tri. Và thực tế đã xảy ra đúng như vậy: năm 70 sau Công Nguyên, quân Rô-ma bao vây Giê-ru-sa-lem nhiều tháng trời. Dân chúng chết đói, kiệt sức, và biết bao thảm cảnh xảy ra. Đền Thờ — niềm tự hào và là trung tâm tôn giáo của dân Do Thái — bị thiêu hủy hoàn toàn.
Thành Giê-ru-sa-lem không chỉ là những tòa nhà bằng đá. Chúa Giê-su không khóc vì các kiến trúc hay những biểu tượng tôn giáo bị phá đổ. Ngài khóc thương con người Giê-ru-sa-lem — vì thái độ cứng lòng và sự thiếu niềm tin của họ. Ngài thương xót họ vì “đã không nhận biết thời giờ ngươi được Thiên Chúa viếng thăm.”
Chúng ta cần nhớ rằng đây chính là thời điểm Chúa Giê-su tiến vào Giê-ru-sa-lem để bắt đầu cuộc Khổ nạn, hoàn tất công trình cứu chuộc nhân loại. Ngài xem Đền Thờ như nhà của Cha Ngài, nhưng chính nơi ấy, Ngài lại bị khước từ. “Người đã đến nhà mình, nhưng người nhà chẳng chịu đón nhận.”
Chúa khóc thương vì con người đã từ chối Ngài — Đấng có thể đem lại sự sống, bình an và ơn cứu độ. Đó không phải là nước mắt yếu đuối, nhưng là nước mắt của một tình yêu bị từ chối, một tình yêu luôn tìm kiếm và mong muốn con người được sống.
Còn chúng ta hôm nay, đừng để Chúa phải khóc thương vì sự thờ ơ, cố chấp hay đóng kín của lòng mình.
Author
“Tình yêu Đức Kitô thúc bách tôi” (2Cr 5,14)
Đăng ký nhận bản tin từ Kênh Công Giáo - Ephata Catholic Media
Luôn cập nhật những bài viết và tin tức chọn lọc mới nhất của chúng tôi.